Điều trị bệnh giang mai
Contents
I. ĐIỀU TRỊ .
1. Mục đích điều trị
Điều trị bệnh giang mai chính là diệt xoắn khuẩn Treponema Pallidum.Các phản ứng huyết thanh RPR và TPHA âm tính.
2. Phác đồ điều trị đặc hiệu (theo khuyến cáo của Tổ chức Y tế Thế giới 1909 và CDC – Hoa Kỳ năm 2010):
– Người lớn: Benzathine Penicilline 2,4 triệu đơn vị, tiêm bắp,X 3 lần (mỗi lần cách nhau 1 tuần),(trường hợp giang mai thần kinh và giang mai tim mạch sẽ dùng liều khác).
-Trẻ em: Benzathine Penicilline 50.000 đơn vị, 1 liều duy nhất, tiêm bắp.Khi dị ứng Penicilline thì dùng Teíracyđine/Erythromycine, 500mg X 3 – 4 lần/ngày X 30 ngày.
–Giang mai ở thai phụ:
a) Điều trị cũng như người không mang thai, tuy nhiên cần theo dõi sự tái nhiễm.Ngay trong tháng đầu khám thai cần thử phản ứng huyết thanh, sau đó kiểm tra lại mỗi 03 tháng.Những người đã điều trị cũng cần theo dõi phản ứng huyết thanh, nếu kháng thể tăng 4 lần độ pha loãng hoặc xuất hiện lại các triệu chứng lâm sàng, thì cần điều trị lại.
b) Khi có dị ứng với Penicilline, dùng Erythromycine (không dùng Tetracycline vì sẽ độc cho thai nhi).
II. THEO DÕI SAU ĐIỀU TRỊ VÀ TÁI ĐIỀU TRỊ
Sau khi điều trị, làm lại xét nghiệm RPR và TPHA mỗi 3 đến 6 tháng.Tái điều trị:
– Khi hiệu giá kháng thể thử nghiệm RPR tăng 4 lần độ pha loãng.Khi hiệu giá kháng thể RPR > 1/8 và tồn tại sau 1 năm.Hoặc các triệu chứng lâm sàng của bệnh giang mai tiến triển hay tái phát.NHỮNG TAI BIẾN KHE DÙNG PENICILLIXNE:
a. Tai biến kỹ tiêm
– Tiêm vào mạch máu, gây tắc mạch nhất là tiêm các dung dịch dầu.
Cách đề phòng: trước khi bơm thuốc phải hút thử.Tiêm vào bó mạch thần kinh, để tránh tai biến này nên tiêm vào 1/4 trên ngoài của mông.
b. Tai biến đỏ ửng
Thường gặp là nổi mày đay và ngứa, là phản ứng chậm của dị ứng; xử trí dùng Anti-histamin.
Choáng phản vệ: có thể gây chết người nhanh chóng, cần nhận biết chính xác các dấu hiệu lâm sàng của choáng phản vệ và xử trí cấp cứu nhanh chóng theo phác đồ cấp cứu choáng phản vệ.Sau khi trị liệu đầy đủ, phản ứng RPR ‘mất đi sau 3 tới 6 tháng đối với hầu hết mọi trường hợp,giang mai thời kỳ I mất đi nhanh hơn giang mai thời kỳ II (thời kỳ II mất đi sau 12 tháng đến 18 tháng). Phản ứng TPHA tồn tại trong nhiều năm trong trường hợp giang mai muộn).